Lúc còn bé, trong một lần đi ngao du, Phượng Cửu đã bị yêu quái đuổi giết. Cùng lúc ấy, Đông Hoa vô tình đi ngang nên đã ra tay cứu giúp. Chỉ vì một lần ân huệ, Phượng Cửu đã khắc cốt ghi tâm cái tên Đông Hoa. Từ đó về sau nàng luôn lấy cái cớ báo ân để tiếp cận và mong được thể hiện lòng ái mộ của mình dành cho Đông Hoa. Hai con người, hai tính cách trái ngược nhau, hai cách yêu cũng khác biệt. Yêu nhau nhưng ngây ngốc không nhận ra tấm chân tình của đối phương. Yêu nhau nhưng bị Thiên mệnh phán cả đời vô duyên. Vậy thì đã sao? Chỉ có họ mới sinh ra để dành cho nhau, để bù đắp những thiếu sót của đối phương. Và chỉ có sự khảng khái của Đông Hoa, sự cố chấp của Phượng Cửu mới dám chống lại Thiên mệnh, bảo vệ tình yêu của hai người. Đến cuối cùng thì hạnh phúc cũng đã đến với hai người, đời đời kiếp kiếp bên nhau cùng với kết tinh tình yêu – Bạch Cổn Cổn.